Sau màn thân mật, thay vì sẽ ngủ ngay như thường ngày, tôi muốn đi tắm vì dù sao tôi cũng mới đi xa về. Vợ tôi vẫn đang mơ màng bên cạnh, không thấy tôi nhẹ nhàng đứng dậy. Đến khi cô ấy nghe tiếng tôi mở cửa tủ quần áo, thì bất ngờ hét lên rồi nhào đến định ngăn tôi lại.
Đến một lần tôi tình cờ gặp lại vợ cũ trong bệnh viện. Hôm đó, tôi đi khám sức khỏe định kỳ thì thấy vợ cũ cầm một hộp đồ ăn đi vào. Tôi hỏi thăm thì cô ấy nói đang đến chăm bạn trai ngã bệnh.
Thông thường tôi và vợ sẽ ngủ một phòng, con gái 6 tuổi của tôi sẽ ngủ riêng. Nhưng gần đây, bỗng dưng vợ tôi nói muốn ngủ cùng con, con bé cũng nói muốn được ngủ với mẹ vài hôm. Tôi nghe thế thì thấy lạ nhưng vẫn đồng ý.
Tôi chết sững vì số tiền này. Anh chưa từng nói qua với tôi, tôi cũng không biết làm sao anh có được số tiền lớn thế này. Có lẽ anh có thu nhập thêm nhưng không để tôi biết, tự lập quỹ riêng giấu vợ. Trong lúc đau khổ vì chồng đang nguy kịch, tôi vẫn thấy chua chát tủi thân.
Tôi hận chồng cũ tột cùng, đến cả con đường sang nhà anh tôi cũng không muốn đi qua. Tôi cũng chưa từng ghé thăm bố mẹ chồng. Dù trước đó họ đối xử với tôi rất tốt nhưng khi chồng tôi đòi ly hôn thì họ cũng chẳng can ngăn câu nào.
Bất ngờ cách đây vài ngày, chị chồng nói muốn dọn ra ngoài và xin con nuôi để về già có chỗ nương tựa. Chồng tôi không hề bàn bạc với tôi mà nói trước mặt cả nhà rằng sẽ cho chị 500 triệu để mua nhà ra riêng. Tôi giật mình sững sờ khó tin, đó là số tiền rất lớn.
Mẹ chồng nhìn tôi buồn rầu, thở dài một hơi rồi kể một câu chuyện cho tôi nghe. Ngày trước chồng tôi từng có người yêu cũ nhưng mẹ chồng tôi không ưng thuận gia cảnh của cô ấy.
Bạn không kể thì tôi cũng chẳng ép. Thương bạn một mình sinh con, tôi thường xuyên hỏi thăm, hết lòng chăm sóc. Vừa rồi. cô ấy sinh sớm hơn ngày dự sinh, lúc đó tôi lại đang đi chơi cùng chồng nên không thể ghé thăm.
Tôi để lại những tờ giấy kia trong bao gối của mẹ chồng, quyết định giữ nguyên hiện trạng để bà không nghi ngờ. Sau khi chồng tôi về, tôi hỏi anh về người phụ nữ được mẹ tôi gửi tiền kia.
Sau 5 ngày, thủ tục nhập học đã hoàn thành, nhưng phải mất thêm 3 ngày nữa thì tôi mới được dọn vào ký túc xá. Khi nói với anh chị chuyện này, tôi thấy anh rể có vẻ không thích lắm dù anh không nói ra.
Khoảng được gần 6 tháng thì sức khỏe của Thảo đã bình phục nên em có thể đến công ty làm việc. Vậy là từ nay tôi có thể ngày ngày nhìn thấy em, mời em đi cà phê để cả hai hiểu nhau nhiều hơn... nghĩ vậy nên trong lòng tôi bỗng cảm thấy vui v
Chồng cũ cũng rất yêu quý con trai tôi, anh xem bố mẹ tôi và con trai như người thân của mình. Nhưng tôi vẫn không thể quên được việc chồng cũ ngoại tình. Dù sau đó anh đã van xin mong tôi bỏ qua nhưng tôi không thể tha thứ.
Tôi thấy kì lạ, vì sao vợ tôi lại trông hoảng hốt như thế, còn không muốn tôi thấy. Tôi cố giằng lấy tờ giấy vợ đang giấu sau lưng. Sức của vợ tôi không thể bằng tôi, cô ấy đành phải đưa tôi xem.
Khi mở cửa thấy dáng vẻ quen thuộc của anh, tim tôi đập rộn ràng trong lòng ngực. Đây là người đàn ông đầu tiên tôi yêu sâu đậm suốt 6 năm trước khi lấy chồng. Trong đời tôi hối hận nhất chính là từng bỏ quên anh ấy khi ham mê đuổi theo sự nghiệp.
Đến ngày thứ ba, khuya hôm đó tôi giật mình tỉnh dậy thì không thấy vợ đâu. Tôi định đi xuống bếp uống ước, đồng thời tìm xem khuya rồi mà vợ đã đi đâu. Lúc tôi đi qua phòng chị giúp việc ở tầng trệt thì bất ngờ nghe tiếng vợ nghẹn ngào.
Tôi thấy lạ thì hỏi chồng, anh lại khó chịu nói tôi tò mò chuyện không đâu. Đến cuối tháng khi nhận hóa đơn, tôi sững người bất ngờ. Số tiền gấp rưỡi tháng vừa rồi. Vậy có nghĩa là chồng tôi xả nước liên tục trong suốt 1 tiếng tắm. Tôi bỗng thấy có gì đó không đúng.
Khi biết em dâu có thai, cả nhà tôi vui mừng hào hứng. Bố mẹ tôi mong có cháu bế lắm rồi. Cũng vì thế mà mẹ tôi bắt đầu chiều chuộng con dâu. Mẹ tôi nấu đồ ăn ngon, mang lên tận phòng để em dâu dùng. Tôi thấy mà chướng mắt, có thai thôi mà, có phải là bệnh liệt giường đâu?
Tôi chưa từng gặp người nhà của Vinh nhưng tôi có nhớ tên của mẹ anh, tên của bà rất lạ. Đến hôm tôi trở dạ, bố mẹ tôi vội vàng đưa tôi vào bệnh viện. Sau khi tôi vào phòng sinh thì họ mới gọi nói địa chỉ bệnh viện cho người yêu của tôi.
Thế nhưng người tính không bằng trời tính, duyên trời run rủi thế nào mà đã xui khiến cho tôi gặp em, một người con gái nết na ngoan hiền, có chí tiến thủ và sống có lễ nghĩa...
Vậy mà vợ tôi không hiểu chuyện, cư xử với mẹ tôi rất khó coi. Mỗi lần cô ấy thấy mẹ tôi là lại né đi hướng khác. Nếu hôm nào vợ tôi phải ở nhà cả ngày là vợ tôi chẳng bước ra phòng khách nửa bước. Lúc mẹ tôi ốm đau, vợ tôi cũng chẳng thèm ngó ngàng.