Quyết sẽ ly hôn nhưng câu nói này của em chồng đã cứu vãn cuộc hôn nhân của chúng tôi

Tâm sự gia đình 12/11/2017 15:10

Mấy đời bánh đúc có xương, cũng mấy đời mà cha dượng nuôi con vợ được như con mình? Làm đàn bà phải biết hi sinh và thỏa mãn với những gì mình đang có.

Tôi lấy chồng đã 3 năm. Vợ chồng tôi đã sớm đón cháu đầu lòng. Cuộc sống gia đình tôi không quá dư dả nhưng cũng ổn định bởi cả hai chúng tôi đều có công việc lâu dài. Mối quan hệ với gia đình hai bên cũng được coi là êm ấm. Có thể nói, đây là cuộc sống mà bao người phụ nữ bình dị mơ ước.

Thế nhưng, ở trong chăn mới biết chăn ấm lạnh ra sao. Dù vợ chồng tôi luôn hòa thuận, nhưng lại thiếu đi lửa nóng hôn nhân. Lí do là công việc của anh thường xuyên phải đi công tác xa. Lâu thì vài tháng, ít thì dăm bữa một tuần. Do đó, vợ chồng ít khi tâm sự, giãi bày và sưởi ấm cho nhau những lúc hiu quạnh.

Chồng tôi đi công tác,  mọi công việc trong nhà đều một tay tôi chăm nom. Con nhỏ hay quấy, công việc áp lực, lại phải trước sau lo liệu mối quan hệ giữa hai bên gia đình. Đôi lúc tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Rồi nhìn sang bạn bè, chị em, người nào người nấy cũng có chồng ở bên gánh vác hết mọi chuyện mà tôi thấy tủi thân vô cùng. Cảm giác trống vắng và không có người sẻ chia khiến tôi òa khóc.

Chồng và gia đình chồng biết tôi chịu nhiều thiệt thòi, thường xuyên an ủi động viên. Tôi cũng vơi bớt đi phần nào. Nhưng thực sự thì tôi cũng chỉ là một người phụ nữ yếu mềm, không thể cứ mãi ép mình cứng rắn được.

Công việc của tôi thỉnh thoảng phải tiếp xúc với khách hàng. Khách hàng quen của tôi là  một người đàn ông trẻ tuổi, độc thân và lịch thiệp. Vì lí do công việc, chúng tôi có số điện thoại của nhau và đã kết bạn trên các trang mạng xã hội từ lâu. Thỉnh thoảng anh vẫn nhắn tin cho tôi, tôi cũng nhắn trả lời, nhưng tất cả chỉ liên quan đến công việc.

Thế rồi chẳng biết từ lúc nào, trong câu chuyện của chúng tôi có thêm một vài câu quan tâm nhỏ của anh. Những sự quan tâm đó khiến tôi có cảm giác khác với sự quan tâm của chồng. Tôi bắt đầu nói chuyện với anh nhiều hơn. Chúng tôi cũng có những buổi café tâm sự cùng nhau. Tôi chia sẻ mọi tâm sự trong lòng về những khó khăn trong cuộc sống khi chồng vắng nhà. Anh cũng tỏ ra rất lắng nghe tôi. Thường đưa cho tôi những góp ý nhỏ nhưng hữu hiệu.

Dần dần, tôi cảm thấy thân thiết với anh, luôn muốn được nói chuyện với anh. Nhiều lúc vì nói chuyện với anh mà tôi chẳng buồn nghe điện thoại hay trả lời tin nhắn của chồng. Tôi biết, chúng tôi đang ở một mối quan hệ trên mức bạn bè bình thường. Sau nhiều lần tâm sự, tôi không quá bất ngờ khi anh ngỏ ý mến tôi. Anh bảo, dù biết tôi đã có chồng, chuyện này là không nên nhưng anh không ngăn được con tim mình. Còn tôi thì dù không nói chấp thuận, nhưng cũng không có ý dừng lại mối quan hệ giữa tôi và anh. Có lẽ, tôi chính là đang ngoại tình, dù ngoài những cuộc nói chuyện thâu đêm suốt sáng, chúng tôi chưa bao giờ đi quá giới hạn.

Quyết sẽ ly hôn nhưng câu nói này của em chồng đã cứu vãn cuộc hôn nhân của chúng tôi - Ảnh 1
Có lẽ, tôi chính là đang ngoại tình - Ảnh minh họa: Internet

Chuyện tôi ngoại tình cuối cùng cũng bị một trong những cô em chồng của tôi phát hiện. Cô ấy gửi vào điện thoại của tôi một bức hình tôi cùng người tình ngồi cạnh nhau trong quán cà phê tối. Lúc nhận được tin nhắn của cô ấy, tôi sợ run người.

Tôi không biết phải nhắn trả lời cô ấy như thế nào. Cố gắng giải thích hay thừa nhận đây? Giải thích thế nào về từ bạn bè khi hai người khác giới ngồi chung trong một quán cà phê vắng vào lúc đêm muộn? Tôi là gái đã có chồng. Thừa nhận, cũng có nghĩa là mọi chuyện sẽ có những kết cục tồi tệ, tôi sẽ phải ê chề với gia đình hai bên, với bạn bè làng xóm.

Cuối cùng, tôi không trả lời gì cô ấy cả. Cô ấy cũng không nói gì ngoài việc gửi cho tôi bức ảnh. Tôi nghĩ, có lẽ rồi chồng và gia đình chồng sẽ nhanh chóng biết chuyện này thôi. Mà biết cũng được, tôi sẽ ly hôn. Tôi sẽ tiến thêm một bước nữa với người tình của tôi bây giờ. Có lẽ anh yêu tôi thật sự, và sẽ chấp nhận cả con tôi.

Ôm tâm lí như vậy, tôi quyết định sẽ li hôn chồng. Lá thư li hôn tôi đã viết và kí, chỉ chờ khi nào chồng tôi đi công tác về, cô em chồng làm rùm beng mọi chuyện lên là sẽ đưa ra.

Thế nhưng trước khi chồng tôi về, cô em họ đã tìm đến nhà tôi. Tôi nghĩ có lẽ đã đến lúc mọi chuyện bắt đầu vỡ lở, cũng chỉ lạnh nhạt tiếp đón cô ấy. Thế nhưng sau những câu chuyện câu trò bâng quơ, cô ấy cũng không tỏ ra là sẽ nói mọi chuyện ra. Khi tôi sốt ruột không chịu được nói thẳng toẹt ra ý định của mình, cô ấy đanh thép nói rằng:

“Bản thân chị có lẽ cũng rõ, anh em không phải là người đàn ông vô tâm. Anh ấy biết chị một mình ở nhà nhiều thiệt thòi vất vả, nhưng mà vì kinh tế gia đình nên chuyện hai vợ chồng cùng cố gắng là điều cần làm. Em nói thật với chị là ra ngoài, chẳng mấy người đàn ông được như anh em. Yêu vợ yêu con, tâm lí, lại kiếm được tiền. Chỉ mỗi việc công việc anh đấy phải thường xuyên xa nhà.

Trước khi chị quyết định làm gì, thì chị hãy nghĩ đến con chị. Một đứa trẻ lớn lên thiếu sự giáo dưỡng của bố hoặc mẹ đều vô cùng thiệt thòi. Chẳng ai yêu thương chúng bằng bố mẹ ruột của chúng cả. Mấy đời bánh đúc có xương, cũng mấy đời mà cha dượng nuôi con vợ được như con mình? Làm đàn bà phải biết hi sinh và thỏa mãn với những gì mình đang có.”

Quyết sẽ ly hôn nhưng câu nói này của em chồng đã cứu vãn cuộc hôn nhân của chúng tôi - Ảnh 2
Làm đàn bà phải biết hi sinh và thỏa mãn với những gì mình đang có - Ảnh minh họa: Internet

Tôi im lặng, không biết phải nói gì vào lúc ấy. Cô em chồng tôi nói đúng. Chẳng ai yêu thương con tôi bằng bố ruột của nó được cả. Kể cả người tình của tôi, tôi cũng còn đang lo liệu anh có chấp nhận cùng tôi nuôi dưỡng con không. Liệu có phải khi ôm tâm lí ly hôn chồng là tôi đang ích kỉ không? Tôi chỉ nghĩ đến cảm xúc của bản thân mà bỏ qua những điều quan trọng khác. Chồng tôi là một người cha tốt, một người chồng tốt.

Thấy tôi im lặng, cô em chồng lại nói tiếp:

“Mọi chuyện đều do chị quyết định. Em chỉ nói vậy mà thôi. Suy cho cùng thì con người ở đời có được là bao. Nếu như chị cảm thấy đây không phải là hạnh phúc của chị, thì chị có thể đi tìm hạnh phúc khác. Em nghĩ là anh em cũng sẽ hiểu và cảm thông cho chị thôi. Còn nếu như chị thật sự yêu anh em, cháu em và cái gia đình này, thì tất cả những chuyện trong quá khứ hãy để nó đi qua. Ngoài chị và em ra, chẳng có ai biết được chuyện này hết.”

Nói rồi cô ấy đứng dậy ra về. Còn tôi thì bật khóc. Tôi thật sự cám ơn cô em chồng. Cô ấy không chỉ giúp tôi đi con đường đúng, mà còn giúp tôi xóa hết mọi gồ ghề của con đường ấy.

Tôi của năm 40 nhận ra đây mới thật sự là viên mãn ở đời…

Khi đã bước qua tuổi 40, tôi dần nhận ra cuộc đời này không thể vì ai mà kết thúc, càng không thể tiếp tục mà đầy trách móc với ai. Thế nào rồi thì ta vẫn sống, đời vẫn tiếp diễn một quỹ đạo lãnh đạm nhưng đầy cần thiết…

TIN MỚI NHẤT