Đàn ông chỉ giỏi vô tâm với người đàn bà ở bên cạnh mình...

Tâm sự gia đình 07/08/2017 00:06

Đàn ông đến cuối cùng vẫn chỉ giỏi vô tâm với người đàn bà ở bên mình. Đàn ông không nhận ra rằng đó mới là những người yêu thương mình nhất. Đàn ông vô tâm, đàn bà tận tâm, vì vậy mà dây dưa khổ đau cả một đời không dứt...

Tôi còn nhớ ngày xưa mẹ tôi đẹp lắm. Bà lại rất hiền lành và dịu dàng. Bà chưa khi nào đánh chúng tôi, luôn rất nhẹ nhàng khuyên điều phải trái. Nhà khi ấy cũng khá giả, bà luôn hết cưu mang người này rồi lại giúp người kia trong xóm. Người trong xóm tôi dạo đó có thể giận vì ba tôi đào hoa lăng nhăng, nhưng lại không thể không thương người phụ nữ đẹp người đẹp dạ như mẹ tôi.

Chúng tôi lớn lên phần nhiều trong tình yêu của mẹ và anh chị em trong nhà. Tôi biết ba cũng rất thương chúng tôi nhưng ông lại không mấy khi thể hiện. Vì vậy những ký ức được ông yêu chiều hay chăm chút cũng chẳng có nhiều. Nhưng những hồi ức rời rạc khi ba tôi ngoại tình, hình ảnh mẹ tôi ngồi im lìm bên khung cửa sổ chiều buông vẫn luôn rõ ràng trong tâm tưởng của tất thảy chúng tôi. Cuộc đời mẹ tôi chỉ có duy nhất mỗi ba tôi. Còn ông lại quá nhiều người đàn bà, và mẹ tôi chỉ là một trong số đó.

Đàn ông chỉ giỏi vô tâm với người đàn bà ở bên cạnh mình... - Ảnh 1
Ảnh: Internet

Rất lâu về sau này, tôi vẫn không quên được ngày hôm đó. Tôi chỉ vừa đi học về trước đầu ngõ thì đã thấy người trong xóm túm tụm lại quanh mẹ tôi. Tôi hoảng sợ không biết chuyện gì, cứ chạy ào đến cố chen vào đám đông. Người đàn ông mặt mày đầy nước mắt đang như van nài mẹ tôi:

- Em biết tính chị hay thương người. Chị thương gia đình em, hay giúp gia đình em, em biết ơn lắm. Nhưng giờ chị giúp em lần này thôi, chị làm ơn gọi anh ấy về được không? Có vậy em mới tìm được vợ em. Em bất tài vô dụng không làm gì được. Chứ cứ thế này thì sao được chị ơi...

Tôi không đến gần được, vì đám đông chen chúc nhau hiếu kì. Tôi nghe văng vẳng bên tai lời của ai đó đang nói, chỉ nhỏ đủ để vài người quanh tôi có thể nghe:

- Bà H ngày xưa lúc còn con gái bỏ nhà theo ông chồng đây nè. Ba mẹ bả khóc lên khóc xuống đi tìm mà có được đâu. Lúc đó ông chồng bả còn có cả vợ con nữa kìa. Theo ai lại không theo, đi theo cái ông tối ngày hết cặp với người này tới người kia...

Tôi nghe tai mình lùng bùng, như chẳng thể chịu nổi nữa, tôi vụt bỏ chạy khỏi đám đông. Trong đầu khi ấy vẫn là hình ảnh buồn đến thắt lòng của mẹ tôi. Tâm hồn non trẻ của tôi khi ấy đã dại khờ mà hận ba tôi. Tôi hận ông vì quá tàn nhẫn với mẹ tôi.

Một tháng sau đó thì ba tôi cũng trở về. Ông vẫn bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi không muốn nói chuyện với ông. Tôi giận ra mặt, tôi hất đổ cả ly nước cam ba tôi pha. Đó là lần đầu tiên mẹ tôi đánh tôi. Tôi hỏi bà, sao ba có thể tàn nhẫn với bà như thế, tôi hận ông. Câu nói sau đó của mẹ tôi đã luôn nằm trong lòng tôi suốt cuộc đời về sau: “Ông ta có lỗi với mẹ, nhưng chưa bao giờ có lỗi với con. Ông ta vẫn là ba của con”. Tôi đã không dám hỏi bà, liệu hết thảy những hy sinh bà bỏ ra có đáng hay không?

Đàn ông chỉ giỏi vô tâm với người đàn bà ở bên cạnh mình... - Ảnh 2
Ảnh: Internet

Tôi dần chấp nhận rằng, đó là ba của tôi, người tôi phải yêu thương và tôn trọng, ngay cả khi ông có lỗi với mẹ tôi thế nào. Thế rồi, chúng tôi cứ lớn lên. Năm đó, mẹ tôi đã 60 tuổi. Bà bắt đầu trở bệnh nặng. Mẹ tôi không còn có thể đi đứng được nữa, chỉ có thể nằm ở nhà. Ban đầu, ba tôi vẫn như trước, chẳng mấy khi ở nhà. Nhưng khi được bác sĩ thông báo rằng mẹ tôi chỉ còn có thể sống được một năm ngắn ngủi nữa, ông đã luôn ở nhà bên cạnh bà.  Những tháng ngày cuối cùng ngắn ngủi nhưng đầy đau đớn thể xác ấy, ba tôi đã chăm chút bà từng chút một. Ông không để ai chạm đến bà cả. Mẹ tôi đau thật nhưng sao tôi lại thấy đó là lúc bà hạnh phúc nhất trong suốt 60 năm cuộc đời. Lần đầu tiên tôi hiểu vì sao mẹ tôi có thể hy sinh và thứ tha nhiều như thế. Vì bà yêu ông hơn cả những nỗi đau của mình. Ngày mẹ tôi mất, ba tôi khóc, khóc nức nở như một đứa trẻ.

Ông ngồi lì bên linh cữu của mẹ tôi suốt 3 ngày liền trước khi chôn cất. Tôi đã luôn muốn hỏi, có phải ông đang hối hận hay không? Hối hận vì cả cuộc đời đã vô tâm với mẹ tôi. Hối hận vì cuối cùng người phụ nữ yêu thương ông nhất trên đời này cũng không còn nữa. Suốt những tháng năm sau ngày mẹ tôi mất, ba tôi vẫn chỉ quẩn quanh trong nhà chứ chưa khi nào chịu bước đi đâu. Tôi luôn có cảm giác ông như thế chỉ vì nghĩ mẹ tôi vẫn còn trong nhà. Và đã không ít lần, tôi thấy ông lau chùi bức ảnh đã cũ của mẹ tôi.

Đàn ông đến cuối cùng vẫn chỉ giỏi vô tâm với người đàn bà ở bên mình. Đàn ông không nhận ra rằng đó mới là những người yêu thương mình nhất. Cũng như đàn bà không hiểu được rằng cái gì dư thừa quá cũng không tốt, chỉ có đủ đầy, vừa phải mới khiến người ta quý trọng. Hy sinh và bao dung dành cho đàn ông cũng như thế. Đàn ông vô tâm, đàn bà tận tâm, vì vậy mà dây dưa khổ đau cả một đời không dứt...

TIN MỚI NHẤT